Sau khi kết hôn, vợ chồng tôi thống nhất ai giỏi việc gì thì tập trung làm việc ấy. Chồng tôi sẽ ra ngoài làm ăn kinh doanh, mang kinh tế về cho gia đình. Còn tôi ở nhà nội trợ, lo hết việc nhà cửa, chăm lo cho các con và hai bên nội ngoại.
Chồng tôi bảnh bao, khá thành đạt, ra đường được nhiều người ngưỡng mộ. Sau khoảng 10 năm hôn nhân, chuyện anh đào hoa, có người này, người kia bên ngoài không phải là tôi không biết. Nhưng tôi luôn "mắt nhắm mắt mở", nghĩ rằng đàn ông "lắm tài nhiều tật".
Chồng tôi tài giỏi, giàu có như thế, tôi tội gì phải ly hôn để nhường cho người khác. Miễn là anh ăn chơi không để lại hậu quả, tôi đều có thể tha thứ, bỏ qua được hết. Nhưng lần này thì khác, thay vì "ong bướm" bên ngoài xong là xong, chồng tôi lại để cô bồ có bầu.
Một số lạ gọi cho tôi, nhấc máy lên, đầu dây bên kia không ngần ngại nhận mình là bạn gái của chồng tôi, đang có em bé và muốn gặp mặt tôi. Cô ta không sợ gì, thậm chí còn dám "tuyên chiến" với tôi. Cô ta muốn tôi từ bỏ, nhường lại chồng cho cô ta.
Đương nhiên không đời nào, tôi có chút sốc nhưng đã kịp chấn chỉnh ngay lại cảm xúc. Mối quan hệ của chúng tôi mười mấy năm qua, sau bao nhiêu khó khăn, buồn vui tôi phải chịu, tôi không bao giờ để mất chồng.
Dù giải quyết được mối quan hệ bên ngoài của chồng, sao tôi vẫn cảm thấy không vui? (Ảnh minh họa).
Về nhà nói chuyện này với chồng, mặt anh xám xịt lại. Anh xin lỗi tôi rất nhiều, không phủ nhận chuyện ngoại tình nhưng rất bất ngờ vì cô bồ đã mang thai. Anh cho biết, anh không muốn ly hôn, anh vẫn cần vợ con, những thứ khác chỉ là vui chơi bên ngoài.
Tôi tiếp tục thưa chuyện với mẹ chồng, nói rõ quan điểm của tôi là muốn giữ gia đình này, Mẹ chồng an ủi tôi và hoàn toàn đồng ý với quyết định đó. Hôm sau, tôi hẹn gặp cô bồ của chồng tại nhà. Buổi gặp có cả mẹ chồng, chồng được tôi dặn về nhà sau đó 30 phút.
Ngồi trong nhà tôi, cô ta tỏ ra rất tự tin, không sợ hãi điều gì. Thấy mẹ chồng tôi nói không bao giờ chấp nhận cô ta, đời này mẹ chỉ đi hỏi cưới cho con trai một lần duy nhất, mặt cô ta vẫn nhơn nhơn. Nhưng khi mẹ chồng tôi cho biết, mẹ đều có thể xử lý êm đẹp những người trước cô ta, đến cô ta cũng vậy thôi, cô ta bắt đầu có vẻ lo lắng.
Khi tôi nhắc nhở cô bồ nên biết điều, cô ta thản nhiên đáp: "Có thể chị nghĩ chồng chị lăng nhăng bên ngoài là bình thường, nhưng để đến mức em có thai thì không đơn giản đâu chị. Là anh ý có tình cảm, muốn có con với em".
Cô ta nói đến đó, đúng lúc chồng tôi về. Anh phủ nhận chuyện muốn có con, cho rằng cô ta cố tình gài bẫy anh. Thấy không ai đứng về phía mình, cô bồ lại "chơi bài" khóc lóc, nói cô ta không cần gì hết nhưng con cô ta cần có bố.
Mặc dù vậy, chồng tôi vẫn đưa ra hai phương án. Một là, sau khi sinh nếu đi xét nghiệm ADN đúng là con của anh, anh sẽ chu cấp hàng tháng nhưng không bao giờ công nhận mẹ con cô, cũng không bao giờ đến gặp hay thăm nom. Hai là, anh sẽ cho cô một khoản tiền kha khá và cô bỏ cái thai đi.
Sau một thời gian suy nghĩ, cuối cùng cô ta chọn phương án hai. Việc chồng tôi giải quyết cụ thể thế nào, cho cô ta bao nhiêu tôi không quan tâm.
Gia đình tôi có vẻ trở lại như bình thường, tôi đã thắng nhưng thật lạ, tôi không hề cảm thấy hả hê. Ngược lại, tôi cứ thấy rất buồn, có gì đó sai sai. Tâm sự với bạn thân, bạn tôi bảo trong chuyện này, người sai nhất chính là tôi.
"Mắt nhắm mắt mở" cũng được, nhưng tôi lại nhắm mắt hoàn toàn. Chồng có thể làm sai điều này, điều kia, song để cho anh ta đi cặp bồ hết lần này đến lần khác mà vẫn tha thứ, đến khi cô bồ có thai còn đi giải quyết hộ, tôi đúng là "kẻ tiếp tay" cho chồng.
Tôi cứ suy nghĩ mãi về lời bạn thân nói. Đúng là chồng tôi không hề tôn trọng tôi dù chỉ một chút, anh ta ngoại tình mà không cần sợ hãi điều gì. Anh ta không muốn ly hôn cũng chỉ vì muốn giữ cái mác gia đình hạnh phúc và anh ta cũng kiếm đâu ra người vợ dễ dàng chấp nhận như tôi.
Nhớ lại giây phút chồng tôi ruồng rẫy cô bồ mang thai không biết có của anh ta hay không, tôi tự nhiên ớn lạnh. Tôi nhận ra anh ta thực sự máu lạnh, coi phụ nữ không ra gì. Rồi tôi còn phải "dẹp loạn" cho anh ta, chịu đựng bị "cắm sừng" bao nhiêu lần nữa? Tôi cứ cố giữ gia đình này vì cái gì?
Quá chán nản, sau khi suy nghĩ thông suốt, tôi quyết định viết đơn ly hôn. Đưa cho chồng, anh ta tỏ ra ngạc nhiên vì anh ta dù có chơi bời vẫn không bao giờ từ bỏ vợ con, tôi cảm thấy nực cười và càng tin rằng, quyết định này của mình là đúng đắn nhất trong 10 năm trở lại đây.
->Tôi cố giữ gia đình vì con, ly hôn cũng vì con
Theo Dân trí